Năm 1915, nước Mỹ hoảng loạn trước nguy cơ chiến tranh khi các quốc gia châu Âu giao tranh ác liệt. Tổng thống Woodrow Wilson quyết định gửi một phái viên sang châu Âu để tham vấn các nhà lãnh đạo về triển vọng hòa bình. Bộ trưởng Nội vụ William Jennings Bryan mong muốn đảm nhận nhiệm vụ này, nhưng Tổng thống lại chọn Đại tá Edward M. House, bạn thân và cố vấn của mình.
House phải tìm cách báo tin này cho Bryan mà không làm ông ta phật ý. Ông khéo léo nhấn mạnh rằng Bryan có vai trò quan trọng, không thể rời nước Mỹ vào lúc này. Bryan tuy thất vọng nhưng cảm thấy được coi trọng, từ đó chấp nhận quyết định của Tổng thống mà không phàn nàn.
Woodrow Wilson cũng áp dụng phương pháp này khi mời William Gibbs McAdoo vào nội các. Cách mời khéo léo của ông khiến McAdoo cảm thấy như đang ban ơn cho Tổng thống khi nhận chức, dù đó là vinh dự lớn dành cho ông.
Không chỉ các chính khách, người bình thường cũng có thể sử dụng nguyên tắc này để khuyến khích người khác làm điều mình mong muốn. Dale O. Ferrier kể lại cách ông khiến một cậu bé hứng thú với việc nhặt lê bằng cách biến nó thành một trò chơi cá cược. Kết quả là cậu bé không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn hăng hái hơn.
Gunter Schmidt, một học viên ở Tây Đức, gặp khó khăn khi nhân viên không chịu dán nhãn giá trong cửa hàng thực phẩm. Thay vì khiển trách, ông bổ nhiệm cô làm “tổng quản giá cả,” trao quyền trách nhiệm lớn hơn. Từ đó, cô thay đổi hoàn toàn thái độ và làm việc hiệu quả hơn.
Tương tự, Napoléon đã trao thưởng huân chương và phong tước vị cho binh sĩ để khích lệ tinh thần chiến đấu. Dù bị chê trách là “tặng đồ chơi” cho quân lính, ông hiểu rằng con người luôn bị chi phối bởi phần thưởng và danh hiệu.
Một ví dụ khác là bà Ernest Gent ở New York, bực bội vì bọn trẻ chạy lên thảm cỏ nhà bà. Thay vì la mắng, bà phong danh hiệu “thám tử” cho đứa trẻ nghịch ngợm nhất và giao nhiệm vụ bảo vệ thảm cỏ. Kết quả là cậu bé tự giác làm nhiệm vụ và ngăn cản những đứa trẻ khác.
Người lãnh đạo cần ghi nhớ:
- Thành thật và không hứa hẹn điều không thể thực hiện.
- Xác định rõ mong muốn của mình đối với nhân viên.
- Đồng cảm và tìm hiểu điều nhân viên thực sự mong muốn.
- Xem xét lợi ích nhân viên có thể nhận được.
- So sánh lợi ích này với mong muốn của họ.
- Đưa ra đề nghị theo quan điểm lợi ích của nhân viên.
Không phải lúc nào cách tiếp cận này cũng thành công, nhưng nếu áp dụng đúng, nó sẽ mang lại kết quả tích cực. Thành công trong việc thay đổi thái độ người khác phụ thuộc vào sự khéo léo, kiên trì và quan tâm chân thành.
Câu nói nổi tiếng của Dale Carnegie nhấn mạnh: “Nhiệm vụ quan trọng nhất của con người là sống và mang lại những phút giây thanh bình, hạnh phúc cho bản thân và những người xung quanh, đánh thức khả năng tiềm ẩn và giúp họ vượt qua khó khăn.”
Nguyên tắc 30: Tôn vinh người khác, làm cho họ vui vẻ thực hiện đề nghị của bạn.

