Khởi Đầu Khiêm Tốn
Vào đầu thế kỷ 17, khi nước Anh đang trải qua nhiều biến động về chính trị và xã hội, một cậu bé tên là Isaac Newton được sinh ra tại một ngôi làng nhỏ ở Lincolnshire. Gia đình của Isaac không hề giàu có, và khi ông mới chỉ là một đứa trẻ, cha của ông đã qua đời trong một tai nạn. Mẹ của Isaac, sau đó, đã tái hôn và rời xa cậu bé, để lại Isaac với một nỗi cô đơn sâu sắc. Điều này đã tạo nên những khó khăn và thử thách trong thời thơ ấu của ông.
“Tại sao mẹ lại không ở đây với con?” Isaac hỏi một cách ngây thơ, ánh mắt trẻ thơ tràn đầy nỗi buồn.
“Isaac, mẹ chỉ muốn tìm kiếm hạnh phúc cho mình. Con sẽ ổn thôi,” mẹ của Isaac trả lời, nhưng giọng nói của bà mang theo sự do dự.
Mặc dù thiếu vắng tình cảm từ gia đình, Isaac tìm thấy niềm an ủi trong thiên nhiên quanh mình. Những cánh đồng xanh tươi và bầu trời rộng lớn đã trở thành người bạn đồng hành của cậu. Những buổi chiều, ông thường đứng giữa cánh đồng, ngắm nhìn những đám mây trôi qua và tự hỏi về bản chất của vũ trụ.
“Con có thấy không, những đám mây kia giống như những chiếc thuyền lớn trên biển cả,” Isaac đã từng nói với bạn bè của mình, những đứa trẻ cùng tuổi.
“Nhưng chúng không thể nổi,” một người bạn đáp lại, “Chúng chỉ là mây thôi.”
“Có thể, nhưng nếu có một cái gì đó cho chúng nổi lên, chúng sẽ đi rất xa,” Isaac nói, đôi mắt sáng lên với sự tò mò.
Những kỷ niệm về trường học cũng là những dấu ấn quan trọng trong cuộc đời của Isaac. Ông đã bắt đầu thể hiện tài năng toán học của mình từ rất sớm, và điều này đã thu hút sự chú ý của các thầy giáo. Một lần, thầy giáo hỏi: “Isaac, con có biết cách giải bài toán này không?”

“Con nghĩ là có cách, thầy,” Isaac tự tin trả lời, và bắt đầu trình bày phương pháp của mình.
“Rất tốt! Con có thể giải thích cho các bạn khác không?” thầy giáo khuyến khích.
Isaac gật đầu, cảm thấy hạnh phúc khi được chia sẻ kiến thức của mình. Những trải nghiệm này đã giúp ông phát triển tư duy độc lập và khát khao tìm hiểu sâu hơn về thế giới xung quanh.
Qua những khó khăn trong quá khứ, môi trường nông thôn Anh quốc đã để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm hồn của Isaac Newton, hình thành nên một con người không chỉ thông minh mà còn đầy nghị lực. Ông đã học cách vượt qua những thử thách và tìm kiếm vẻ đẹp trong những điều bình dị nhất.
Những Năm Tháng Học Tập
Những năm tháng tại Đại học Cambridge đã trở thành một chương quan trọng trong cuộc đời của Isaac Newton. Khi bước chân vào ngôi trường danh tiếng này, ông cảm thấy như được mở ra một thế giới mới, nơi mà những ý tưởng và tri thức không ngừng phát triển. Tại đây, ông đã gặp gỡ rất nhiều những nhà triết học và khoa học lỗi lạc, những người đã ảnh hưởng sâu sắc đến tư duy của ông.
“Chào Isaac, cậu đã nghe về những lý thuyết mới của Descartes chưa?” một người bạn học tên là Thomas hỏi trong một buổi thảo luận.
“Tôi đã nghe nói về ông ấy, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm,” Isaac đáp, ánh mắt thể hiện sự ham học hỏi.
“Hãy thử đọc tác phẩm của ông ấy. Nó rất thú vị và có thể giúp cậu mở rộng tư duy,” Thomas khuyến khích.
Những buổi tối dài trôi qua trong thư viện, nơi mà ánh đèn dầu yếu ớt chiếu sáng những trang sách dày cộp. Isaac đã đắm chìm vào những lý thuyết về toán học, vật lý và triết học, không ngừng đặt ra câu hỏi và tìm kiếm câu trả lời. Một trong những thách thức lớn nhất mà ông phải đối mặt là sự phức tạp của các lý thuyết mới mẻ.
“Tại sao mọi thứ lại phải tuân theo những quy luật như vậy?” Isaac tự hỏi khi nghiên cứu về các định luật tự nhiên. “Có lẽ có những điều gì đó sâu xa hơn mà tôi chưa khám phá ra.”
Bên cạnh những thách thức học thuật, Isaac cũng phải đối mặt với sự cô đơn. Những kỷ niệm về cha mẹ ngày càng xa vời, và ông cảm thấy như mình đang lạc lõng giữa những đám đông. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản ông theo đuổi đam mê.
“Cậu có ổn không, Isaac?” Thomas hỏi khi thấy bạn mình trầm tư trong một góc thư viện.
“Tôi chỉ đang suy nghĩ về những điều lớn lao,” Isaac đáp, “Có quá nhiều điều để khám phá và tôi muốn tìm hiểu tất cả.”
“Vậy thì hãy cùng nhau học hỏi. Chúng ta có thể thảo luận về các lý thuyết và giúp nhau hiểu rõ hơn,” Thomas gợi ý.
Từ đó, những cuộc thảo luận giữa họ đã trở thành nguồn động lực cho cả hai. Isaac không chỉ tìm thấy niềm đam mê với toán học và vật lý, mà còn xây dựng được những mối quan hệ quý giá, những người bạn tri thức sẽ cùng ông bước vào hành trình khám phá thế giới khoa học.
Những năm tháng học tập tại Cambridge không chỉ hình thành nên tài năng của Isaac Newton, mà còn rèn giũa ý chí kiên cường và khát vọng không ngừng nghỉ trong ông. Dù gặp phải nhiều khó khăn, ông đã bắt đầu nhận ra rằng kiến thức không chỉ là một mục tiêu, mà còn là một hành trình không có điểm dừng.
Thời Kỳ Cách Mạng Khoa Học
Những phát kiến vĩ đại của Isaac Newton trong thời kỳ cách mạng khoa học đã định hình lại cách mà nhân loại nhìn nhận về vũ trụ. Sau nhiều năm nghiên cứu và quan sát, ông đã công bố những định luật chuyển động và định luật hấp dẫn, mở ra một kỷ nguyên mới cho khoa học.
Vào một buổi chiều mùa xuân, trong một cuộc họp tại Viện Hàn lâm Khoa học London, Newton đã trình bày lý thuyết của mình về định luật chuyển động. “Mọi vật sẽ tiếp tục trạng thái đứng yên hoặc chuyển động với vận tốc không đổi trừ khi có lực tác động lên nó,” ông tuyên bố một cách dứt khoát.
Một nhà khoa học trẻ tuổi, Robert, không ngần ngại thể hiện sự nghi ngờ của mình. “Nhưng, Isaac, liệu điều đó có đúng trong mọi hoàn cảnh không? Những lực không thể đo được có thể ảnh hưởng đến chuyển động của vật không?”
Newton nhìn thẳng vào Robert, ánh mắt kiên định. “Tôi tin rằng mọi hiện tượng đều có thể giải thích bằng các định luật cơ bản. Chúng ta chỉ cần tìm ra những yếu tố ẩn giấu.”
Những cuộc tranh luận như thế này không chỉ diễn ra trong các cuộc họp mà còn trong các bữa tiệc và quy tụ của giới khoa học. Những ý tưởng của Newton đã tạo ra những luồng gió mới trong tư duy, nhưng cũng không tránh khỏi những chỉ trích từ các nhà khoa học khác, những người vẫn bám chặt vào các lý thuyết cũ.

“Isaac, cậu có thấy những phản đối từ các đồng nghiệp của mình không?” Thomas hỏi, khi hai người đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra những bầu trời trong xanh.
“Có, nhưng tôi không thể để những lời chỉ trích làm chệch hướng tôi,” Newton đáp. “Chúng ta cần phải kiên định với những gì mình tin tưởng. Những phát kiến này có thể thay đổi cách mà chúng ta hiểu về vũ trụ.”
Với sự kiên trì và lòng đam mê, Newton tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ. Ông đã phát triển lý thuyết về định luật hấp dẫn, cho rằng mọi vật trong vũ trụ đều tác động lên nhau thông qua một lực hấp dẫn. Điều này không chỉ giải thích được hiện tượng rơi tự do mà còn làm sáng tỏ chuyển động của các hành tinh trong hệ mặt trời.
“Tôi đã nghĩ về điều này từ lâu,” Newton nói với Thomas. “Mọi vật đều bị ảnh hưởng bởi một lực vô hình. Nếu chúng ta có thể hiểu được lực này, chúng ta sẽ hiểu được cách mà vũ trụ hoạt động.”
Những phát kiến của Newton không chỉ làm thay đổi cách nhìn nhận về vật lý mà còn mở ra những hướng đi mới cho các nhà khoa học sau này. Những lý thuyết của ông đã đặt nền tảng cho nhiều lĩnh vực nghiên cứu, từ thiên văn học đến cơ học, và ảnh hưởng của chúng vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.
Trong khi những đồng nghiệp khác vẫn đang tranh cãi về các lý thuyết cũ, Newton đã vững bước trên con đường riêng của mình, tin tưởng rằng sự thật sẽ tự khẳng định mình theo thời gian. Ông đã chứng minh rằng sự kiên trì và niềm đam mê có thể dẫn đến những phát kiến vĩ đại, thay đổi cả nhân loại.
Cuộc Sống Cá Nhân và Ý Chí
Cuộc sống cá nhân của Isaac Newton không chỉ là một hành trình khoa học mà còn là một cuộc đấu tranh nội tâm sâu sắc. Dù được vinh danh với những phát kiến vĩ đại, ông thường xuyên phải đối mặt với sự cô đơn và những mối quan hệ phức tạp.
Một buổi tối se lạnh, Newton ngồi bên bàn làm việc của mình, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng những trang giấy đầy công thức. Ông lẩm bẩm với chính mình, “Mình có thật sự cô đơn không, hay chỉ là một phần của hành trình này?” Trong đầu ông, những suy nghĩ về sự cống hiến cho khoa học thường chiếm ưu thế, nhưng những ký ức về gia đình và bạn bè cũng khiến ông đau lòng.
“Isaac, cậu có bao giờ nghĩ đến việc kết nối lại với mẹ không?” Thomas hỏi trong một cuộc trò chuyện giữa hai người bạn. “Mối quan hệ của cậu với bà ấy đã trở nên căng thẳng quá lâu rồi.”
Newton nhíu mày, “Tôi không biết nữa, Thomas. Những lựa chọn của tôi đã khiến bà ấy thất vọng. Tôi chỉ muốn cống hiến cho khoa học.”
“Nhưng cậu cũng cần có một cuộc sống cá nhân, Isaac. Không thể chỉ sống cho công việc,” Thomas phản đối.

“Chúng ta không thể chọn lựa, đôi khi phải hy sinh những điều quý giá để đạt được những điều lớn lao hơn,” Newton nói, giọng đầy quyết tâm.
Trong những khoảnh khắc trầm ngâm, Newton nhớ về những người bạn cũ và những cuộc tranh luận sôi nổi với họ. Ông đã từng có một tình bạn sâu sắc với Robert Hooke, nhưng đã có những mâu thuẫn đáng tiếc giữa họ. “Tôi đã từng tôn trọng ông ấy,” Newton thở dài, “nhưng những cuộc tranh luận đã biến thành đấu tranh quyền lực.”
“Đó là điều không thể tránh khỏi trong giới khoa học,” Thomas nhận xét. “Nhưng cậu có thể chọn cách mà mình phản ứng với chúng.”
“Có lẽ,” Newton đồng ý, “nhưng tôi cảm thấy như một chiến binh cô độc trong cuộc chiến này.”
Cuộc sống của Newton không chỉ là những lý thuyết và công thức; đó còn là những cuộc đấu tranh nội tâm giữa sự cống hiến cho lý tưởng và nhu cầu kết nối với con người xung quanh. Ông đã phải đối mặt với những cảm xúc phức tạp về sự cô đơn, nhưng chính điều này đã rèn giũa ý chí kiên cường của ông.
“Cuộc đời này không dễ dàng, nhưng tôi sẽ không từ bỏ,” Newton khẳng định với chính mình, quyết tâm tiếp tục trên con đường mà ông đã chọn. Bất chấp mọi khó khăn, lòng đam mê và kiên trì đã tạo nên di sản vĩ đại của ông, và đó cũng chính là những gì sẽ sống mãi trong tâm trí của nhân loại.
Đỉnh Cao Sự Nghiệp
Trong những năm tháng rực rỡ nhất của sự nghiệp, Isaac Newton không chỉ trở thành một biểu tượng trong lĩnh vực khoa học mà còn là một người lãnh đạo tại Viện Hàn lâm Khoa học London. Sự công nhận mà ông nhận được không chỉ đến từ những phát kiến vĩ đại mà còn bởi sức ảnh hưởng của ông đối với cộng đồng khoa học.
Một buổi chiều, trong không khí trang trọng của một cuộc họp tại Viện Hàn lâm, Newton đứng trước các nhà khoa học hàng đầu, những người đã từng tranh cãi với ông về lý thuyết và thực hành. “Tôi tin rằng, không chỉ những định luật của chuyển động mà còn cả lý thuyết về hấp dẫn sẽ thay đổi cách chúng ta hiểu về vũ trụ,” ông nói, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
“Isaac, liệu ông có nghĩ rằng lý thuyết của mình đang khiến chúng ta xa rời thực tế không?” một nhà khoa học trẻ tuổi, James, đặt câu hỏi.
Newton nhướng mày, “James, khoa học không phải chỉ là thực tế. Đôi khi, chúng ta cần phải mơ ước và khám phá những điều chưa biết. Đó là cách mà chúng ta tiến bộ.”
“Nhưng không phải mọi người đều có thể theo kịp những ý tưởng của ông,” James đáp lại, thể hiện sự lo ngại. “Có nhiều người vẫn còn đang cố gắng hiểu những khái niệm cơ bản.”
“Đúng vậy,” Newton thừa nhận, “nhưng chính những thách thức đó khiến chúng ta trở nên kiên định hơn. Chúng ta cần truyền cảm hứng cho thế hệ tiếp theo, để họ có thể tiếp tục mở rộng kiến thức của nhân loại.”

Những cuộc thảo luận tại Viện Hàn lâm không chỉ giúp Newton khẳng định vị thế của mình mà còn tạo ra một nền tảng vững chắc cho sự phát triển của ngành khoa học và giáo dục. Ông không ngừng khuyến khích các nhà khoa học trẻ tham gia vào nghiên cứu, thảo luận và giao lưu ý tưởng.
“Hãy nhớ rằng, khoa học là một hành trình chung,” Newton nhắc nhở các đồng nghiệp của mình. “Chúng ta không chỉ làm vì bản thân mà còn vì tương lai của tất cả mọi người.”
Những đóng góp của Newton không chỉ đơn thuần là những lý thuyết hay công thức, mà còn là sự cống hiến cho cộng đồng khoa học. Ông đã mở ra những hướng đi mới cho các thế hệ sau, khiến họ dám ước mơ và không ngừng khám phá.
Khi nhìn lại, Newton tự hào về những gì mình đã đạt được. “Tôi đã không chỉ tạo ra lý thuyết; tôi đã xây dựng một di sản,” ông nghĩ, lòng đầy cảm xúc. Những phát hiện của ông đã và đang thay đổi cách nhìn nhận của nhân loại về thế giới xung quanh.
Trong ánh đèn của Viện Hàn lâm, ông cảm thấy sức mạnh của ý chí con người, rằng bằng sự kiên trì và đam mê, mọi điều đều có thể đạt được. Những bài học và tri thức mà ông để lại sẽ sống mãi, không chỉ cho riêng ông mà còn cho tất cả những ai dám theo đuổi kiến thức và sự thật.
Cuộc Đời Cuối Cùng
Những năm tháng cuối đời của Isaac Newton là khoảng thời gian trầm lắng, nơi ông đối diện với những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống và những thành tựu của mình. Sức khỏe của ông suy giảm, nhưng tâm trí vẫn sáng suốt như trước. Mỗi buổi sáng, ông thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn nhỏ của mình và hồi tưởng về những ngày tháng huy hoàng đã qua.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn phủ lên khung cảnh yên bình, ông gọi người bạn thân của mình, William, đến thăm. “William,” Newton bắt đầu, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định, “bạn có bao giờ cảm thấy rằng tất cả các phát minh của chúng ta chỉ là những mảnh ghép nhỏ trong bức tranh lớn của vũ trụ không?”
William gật đầu, “Đúng vậy, Isaac. Mỗi khám phá của bạn đã mở ra những cánh cửa mới, nhưng đôi khi tôi tự hỏi liệu chúng ta có thật sự hiểu được tất cả những gì mình đã khám phá hay không.”
Newton mỉm cười, “Cuộc sống là một hành trình không ngừng học hỏi. Tôi đã có những thành công, nhưng cũng không ít thất bại. Những thất bại đó đã dạy tôi rằng, không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra như chúng ta mong muốn.”
“Nhưng những thành tựu của bạn đã thay đổi cả nhân loại,” William nói, nhìn thẳng vào mắt Newton. “Lý thuyết của bạn về hấp dẫn đã khai mở ra một thế giới mới cho khoa học.”

“Có lẽ,” Newton thở dài, “nhưng tôi cũng cảm thấy cô đơn. Những người bạn đã từng ở bên tôi giờ đây đều đã ra đi. Tôi thường nhớ đến họ, những cuộc tranh luận sôi nổi và những đêm thức trắng nghiên cứu.”
“Isaac, bạn không cô đơn. Di sản của bạn sẽ sống mãi,” William động viên. “Những gì bạn đã xây dựng sẽ tiếp tục truyền cảm hứng cho thế hệ sau.”
Newton đáp lại với một nụ cười nhẹ, “Tôi hy vọng rằng những người trẻ sẽ giữ lấy ngọn lửa khám phá. Khoa học không chỉ là những lý thuyết; nó còn là sự đam mê và khát vọng tìm hiểu.”
Khi ánh đèn trong phòng tắt dần, và bóng đêm bao trùm, Newton cảm thấy một cảm giác bình yên. Ông đã sống một cuộc đời trọn vẹn, với những kỷ niệm đẹp và những bài học quý giá. “Cuối cùng,” ông tự nhủ, “điều quan trọng không phải là những thành tựu mà chúng ta có, mà là những gì chúng ta để lại cho thế hệ tiếp theo.”
Di Sản Vĩnh Cửu
Di sản của Isaac Newton không chỉ dừng lại ở những định luật vật lý mà ông đã phát biểu, mà còn nằm trong cách mà ông đã thay đổi cách chúng ta nhìn nhận thế giới. Những lý thuyết của ông đã mở ra một kỷ nguyên mới cho khoa học, nơi mà sự khám phá và lý luận trở thành kim chỉ nam cho những ai theo đuổi tri thức.
Một buổi sáng, trong một hội thảo khoa học ở London, một nhà khoa học trẻ tuổi tên là Emily đã đứng lên chia sẻ quan điểm của mình về ảnh hưởng của Newton đối với các nghiên cứu hiện đại. “Tôi thường tự hỏi,” cô nói, ánh mắt đầy nhiệt huyết, “nếu không có Newton, liệu chúng ta có thể hiểu được các hiện tượng tự nhiên như chúng ta đang làm hôm nay không? Ông đã thiết lập nền tảng cho các lý thuyết mà chúng ta vẫn tiếp tục xây dựng.”
Một nhà vật lý có tên là Robert, ngồi gần đó, đã gật đầu đồng tình. “Đúng vậy, Emily. Những ứng dụng của định luật hấp dẫn trong công nghệ hiện đại, từ việc đưa vệ tinh vào quỹ đạo cho đến dự đoán các hiện tượng thiên văn, đều có nguồn gốc từ công trình của Newton.”
“Nhưng không chỉ có vậy,” Emily tiếp tục, “di sản của ông còn nằm ở tinh thần khám phá. Nhiều nhà khoa học sau này, như Einstein hay Hawking, đã lấy cảm hứng từ cách mà Newton đã dám hỏi những câu hỏi lớn và không ngại tìm kiếm câu trả lời.”
Robert thêm vào, “Đó là điều khiến tôi kính trọng ông. Newton không chỉ là một nhà khoa học, mà còn là một triết gia. Ông đã dạy chúng ta rằng, sự tò mò và khát vọng hiểu biết là những động lực mạnh mẽ nhất trong cuộc sống.”

Khi hội thảo kết thúc, các nhà khoa học trẻ tuổi đã tụ tập lại, bàn luận về cách mà họ có thể tiếp nối di sản của Newton. Họ chia sẻ những ý tưởng mới, những khám phá đang chờ được phát hiện. “Chúng ta cần giữ ngọn lửa đó,” Emily nói, “để đảm bảo rằng những gì Newton đã bắt đầu sẽ không bao giờ tắt.”
Robert mỉm cười, “Đúng vậy. Chúng ta không chỉ là những người kế thừa, mà còn là những người tiếp tục hành trình mà ông đã khởi xướng.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, họ thấy ánh nắng chiếu sáng khu vườn, và trong khoảnh khắc đó, họ cảm nhận được sức mạnh của di sản mà Newton để lại. Nó không chỉ là những định luật, mà còn là một tầm nhìn, một ý chí không ngừng nghỉ để khám phá và hiểu biết thế giới xung quanh.
Kết Luận: Hành Trình Của Một Thiên Tài
Cuộc đời và sự nghiệp của Isaac Newton không chỉ là câu chuyện về những phát minh và thành tựu vĩ đại, mà còn là hành trình của một tâm hồn kiên cường, một người không bao giờ từ bỏ khát vọng khám phá tri thức. Những bài học mà ông để lại cho nhân loại vẫn còn vang vọng cho đến ngày nay, thậm chí có thể được xem như những kim chỉ nam cho sự tiến bộ của con người.
Một buổi chiều cuối tuần, tại một quán cà phê nhỏ ở Cambridge, một nhóm sinh viên đang thảo luận về những điều họ đã học được từ Newton. “Tôi nghĩ rằng điều khiến tôi ấn tượng nhất về ông là sự kiên nhẫn và quyết tâm,” một sinh viên tên là Anna nói, mắt sáng lên. “Ông không bao giờ ngại khó khăn, mà luôn tìm cách vượt qua chúng.”
“Đúng,” một sinh viên khác, David, đồng ý. “Bài học lớn nhất từ Newton có lẽ là việc theo đuổi sự thật, bất chấp mọi thử thách. Ông đã không chỉ là một nhà khoa học, mà còn là một người dám mơ ước và dám thực hiện những giấc mơ đó.”
Anna gật đầu. “Đôi khi tôi cảm thấy áp lực từ việc phải thành công ngay lập tức. Nhưng chắc chắn, nếu nhìn vào hành trình của Newton, tôi nhận ra rằng mỗi bước đi, mỗi thất bại đều là một phần của quá trình học hỏi.”
“Và điều đó rất quan trọng,” David nói thêm. “Chúng ta không chỉ cần có ước mơ, mà còn cần có ý chí để theo đuổi chúng, giống như Newton đã làm với các lý thuyết của mình. Ông đã thách thức những quy tắc hiện có và không ngừng khám phá những điều chưa biết.”
Khi cuộc trò chuyện tiếp tục, họ cảm nhận được sức mạnh của những bài học mà Newton để lại. Sự cần thiết của việc theo đuổi tri thức và chân lý, cùng với ý chí không ngừng nghỉ, đã trở thành nguồn cảm hứng cho thế hệ trẻ. Họ nhìn nhận rằng, bất kể những khó khăn mà họ phải đối mặt, những giá trị mà Newton đại diện sẽ luôn dẫn dắt họ trên con đường học tập và khám phá.
Trời đã tối, nhưng ánh đèn trong quán vẫn sáng, như một biểu tượng cho ngọn lửa của tri thức và khám phá mà Newton đã châm lên. “Chúng ta phải giữ cho ngọn lửa đó luôn cháy,” Anna nói, “để không chỉ tôn vinh Newton, mà còn để tiếp tục hành trình mà ông đã khởi xướng.”

